Một cách tránh thai tệ nhất nhiều phụ nữ trẻ chọn - bác sĩ cảnh báo "nguy đủ đường". Nhiều người thích áp dụng các biện pháp tránh thai kiểu "tự nhiên" như xuất tinh ngoài, tính ngày rụng trứng,… hoặc nếu lỡ có bầu thì sẽ phá thai. Vậy đâu là cách tránh DSpace at VNU: Công tác xã hội trong can thiệp trợ giúp nữ công nhân bị bạo lực gia đình tại phường Khai Quang - thành phố Vĩnh Yên - tỉnh Vĩnh Phúc 8 Nhất Kiếm Trảm ra, lực lượng thuần túy vô song một kiếm, vượt qua áp hết thảy một kiếm, nghiền ép hết thảy một kiếm, mạnh mẽ chí cực một kiếm, tại Vạn Cổ Tinh Thần phía dưới, Vũ Trụ Hư Không cũng không có bể vỡ, mảy may đều không có nghiền nát, chỉ bởi Trọng sinh đến một cái chịu ngược đãi đòn hiểm, tối tăm tự bế tiểu hài tử trên người. Đối mặt một cái tôn trọng bạo lực, động bất động liền tay đấm chân đá tiện nghi "Tra ba" cùng một đống lấy khi dễ nhân vi nhạc trung nhị đồng học. Hắn tỏ vẻ áp lực rất lớn. Đây là một cái thật bạo lực cùng lãnh bạo lực đấu đối kháng. (…… ) Mắt thấy một người một cây đã tiến vào truyền huyền lực trạng thái, Kiều Mộc bất đắc dĩ mà mắt trợn trắng, đứng dậy nhìn nhìn bốn phía loãng huyền lực bay bổng ở giữa không trung, trong lòng thầm nghĩ: Đào Nguyên chi địa huyền lực, chỉ có thể đợi nàng sau Vay Tiền Trả Góp 24 Tháng. -•- Tống Ngọc Trạch đang làm bài tập thì tiếng gõ cửa vang lên, y thấy Tống Trấn mở cửa bước vào. Y nhớ tới lần trước Tống Trấn vào phòng thì dùng chân trực tiếp đá văng cửa, hôm nay là lần đầu hắn mở ra. Một tay Tống Trấn cầm chai thuốc cùng với bông băng, tay còn lại ra hiệu với Tống Ngọc Trạch "Lại đây." Nói xong, hắn ngồi lên giường của Tống Ngọc Trạch, nhìn y. Chiếc giường đơn nhỏ bé không hề hợp với dáng vẻ cao lớn của hắn, nhưng hắn vẫn cứ giữ tư thế tùy ý như vậy. Tay Tống Ngọc Trạch đang cầm bút bất giác siết chặt, y đương nhiên nhìn ra Tống Trấn vào đây là muốn giúp mình xử lý vết thương. Hơn nữa xem vẻ mặt cùng với tư thế của hắn, nếu như y không đi qua, Tống Trấn nhất định sẽ cứ ngồi chờ ở đó. Tuy rằng Tống Ngọc Trạch đối với Tống Trấn chỉ là cảm quan trong trí nhớ của nguyên chủ nhưng y biết, người nam nhân này muốn làm chuyện gì thì hắn nhất định sẽ làm cho bằng được. Y đành đứng dậy đi qua, ngồi kế bên Tống Trấn. Tống Trấn mở chai thuốc, nhẹ nhàng nâng cằm Tống Ngọc Trạch lên, lấy bông băng đã được tẩm nước thuốc chạm vào. Làn da của Tống Ngọc Trạch vừa trắng lại vừa mềm, vết thương ở khóe miệng thoạt nhìn nghiêm trọng vậy thôi nhưng thật ra cũng không quá đau. Tống Trấn khẽ nhíu mày, cả người có vẻ rất nghiêm túc, động tác trên tay lại dịu dàng ngoài ý muốn, không hề tương xứng với tác phong thường ngày của hắn. Tống Ngọc Trạch hơi nghi hoặc, y đánh giá gương mặt đang dán vào rất gần kia. Ánh mắt đầu tiên khi nhìn Tống Trấn sẽ cảm thấy dáng vẻ của người nam nhân này quá hung hăng, làm cho người ta nghĩ rằng hắn rất khó chọc. Thật ra nếu tinh tế đánh giá, hắn lớn lên vừa tuấn tú lại rất có hương vị. Mái tóc ngắn lưu loát, gương mặt góc cạnh rõ ràng, mũi cao thẳng còn có một đôi mắt đặc biệt sâu. Không giống với diện mạo như mỹ nam thư sinh mà các cô gái thời nay yêu thích, đây chính là dáng vẻ trong cảm nhận của con trai. Ít nhất lúc còn là Ninh An y tương đối muốn hướng về dạng ngoại hình đậm chất đàn ông như thế, nhưng sự thật thì bản thân của y lại thuộc dạng thanh tú. Như cảm nhận được ánh mắt của Tống Ngọc Trạch, tầm mắt của Tống Trấn từ cái cằm trắng nõn dời lên đối diện với ánh mắt của y. Lúc này biểu tình của Tống Ngọc Trạch tương đối thả lỏng, trong mắt không còn lạnh lẽo nữa, con ngươi thanh triệt đen bóng, xinh đẹp vô cùng. Tay Tống Trấn bất chợt dùng sức, đầu mày của Tống Ngọc Trạch khẽ nhíu. "À." Tống Trấn phản ứng lại, rút tay về nhìn kỹ miệng vết thương "Được rồi. Đợi lát nữa con lấy đá chườm lên là có thể tiêu sưng." Hắn vừa đóng nắp chai thuốc, vừa dặn dò. Tống Ngọc Trạch rũ mắt xuống "Chẳng phải đã kêu ông đừng động vào tôi sao?" Tay Tống Trấn ngừng lại, trên mặt không có biểu tình gì đứng lên mở cửa, trước khi ra ngoài dường như hắn bất đắc dĩ nói một câu "...Ta là cha của con." Tống Ngọc Trạch không nói gì, nhưng trong lòng lại cảm thấy mâu thuẫn, y cũng chẳng biết đây là ý nghĩ từ trong tâm của mình hay là tư tưởng còn sót lại của nguyên chủ trong lòng y. Y nghĩ, này thì tính là gì, chẳng lẽ muốn thương tổn một người thì có thể tùy ý thương tổn còn lúc muốn đối xử tốt với người đó thì xem như chưa có chuyện gì xảy ra sao? Người này rốt cuộc đang muốn làm gì, không khỏi quá ảo tưởng mình là trung tâm rồi. Hắn có từng nghĩ đến, thật ra Tống Ngọc Trạch đã không cần nữa? Dù vậy y cũng chẳng nói gì, y không muốn nhiều lời với Tống Trấn, cũng không muốn mang ý nghĩ trong lòng nói ra cho đối phương. Bởi vì từ lúc bắt đầu, y đã không muốn có bất cứ liên quan gì đến hắn. Hơn nữa, đây cũng là chuyện của nguyên chủ Tống Ngọc Trạch, không hề liên quan gì đến y, vậy thì y có tư cách gì để nói những lời này với hắn. Thân là Ninh An, đối với Tống Trấn điều y có thể làm đó là tự nhủ trong lòng tuyệt đối không được tới gần đối phương. Đêm nay Ninh An ngủ không yên. Biến hóa của Tống Trấn, chuyện phiền phức ở trường học làm cho y trở tay không kịp. Hiện tại so với dự đoán của y thì phức tạp hơn nhiều, tương lai còn không biết sẽ đến cỡ nào. Lúc này y mới khắc sâu một điều, mình không phải Ninh An mà là Tống Ngọc Trạch. Khi nhớ đến ba mẹ, mọi thứ lúc này như hoàn toàn bạo phát. Dù là người lạnh nhạt thế nào nhưng khi đột nhiên sống lại trong cơ thể của một người khác, trong một thế giới khác thì cũng chẳng mấy ai có thể tiếp nhận nổi. Mà biểu hiện của Ninh An lại quá mức trấn định, cảm xúc tiêu cực bị nén ở đáy lòng, đến đêm nay như là muốn phóng thích hết ra. Y cuộn tròn ở trên giường, cả người không ngừng đổ mồ hôi lạnh. Y nằm mơ, mơ thấy mình đang ở thế giới trước kia. Y đã trở lại, về đến nhà của mình, trong nhà vẫn như trước đây, một chút cũng chẳng thay đổi. Tới gần khoảng sân, nơi y luôn ngồi phơi nắng đọc sách, thậm chí phía trên còn được trãi một tấm thảm. Trong nhà không có ai, y đi tới đi lui bên trong, vươn tay nhẹ nhàng chạm vào những đồ vật quen thuộc. Đối với vật dụng trong nhà y cũng không có yêu cầu gì nhiều chỉ cần tiện dụng thoải mái là được, nhưng mỗi lần mẹ muốn mua cái gì cũng đều nghiêm túc hỏi ý kiến của y, có thể nói mỗi một đồ dùng trong nhà này là do y và mẹ đích thân chọn. Y theo cầu thang bước lên lầu, vào phòng của mình. Đồ vật trong phòng vẫn được đặt đó như lúc trước khi phẫu thuật, ngay cả chiếc khăn tắm y tùy tiện ném lên giường vẫn được giữ nguyên như cũ. Giống như...Giống như y chỉ ra ngoài vào buổi sáng, tối đến sẽ trở về. Y ngây ngốc cầm lấy khung ảnh gia đình. Bên trong ảnh chụp y ngồi trên một chiếc ghế mây tại sân trúc, trên mặt là nụ cười nhàn nhạt, ba ở sau lưng một tay đặt lên vai y còn một tay thì ôm lấy mẹ, hai người đều cười rất vui vẻ. Giống như tất cả những hạnh phúc tốt đẹp nơi đây đều được lồng vào trong tấm ảnh mỏng manh này. Lúc này, bên ngoài truyền tiếng mở cửa, y vội vàng buông khung ảnh chạy ra khỏi phòng. Là mẹ và ba, phía sau còn có Lục đang xách theo rất nhiều túi đồ. "Mẹ nuôi, con để đồ vào trong phòng bếp trước." Lục cười nói. "Được rồi, con ở đây đi chút nữa ăn cơm luôn." Mẹ Ninh cười lên, trên khuôn mặt lưu lại một vài nếp nhăn "Ít nhiều gì cũng nhờ có Tiểu Lục, bằng không nhiều đồ như vậy mà chỉ dựa vào hai ông bà này muốn mang vào cũng phải tốn khá nhiều thời gian." Lục nói "Mẹ nuôi à thật ra là do con có ý đồ riêng, muốn đến đây để cọ cơm đó mà." Hắn xách đồ vào phòng bếp. Ninh An ức chế nội tâm kích động, xuống lầu đi về phía mẹ thì lại thấy mẹ Ninh đi đến một góc, trên bàn có để thứ gì đó. Mẹ Ninh chậm rãi kéo miếng vải ra, bên trong chính là ảnh chụp trắng đen của Ninh An. Cả người Ninh An phát lạnh, cánh tay muốn chạm vào vai mẹ thu trở về. Đúng vậy, y đã chết, chết trên bàn phẫu thuật. Mẹ Ninh tỉ mỉ lau chùi bức ảnh, lau thật lâu mới cẩn thận để lại trên bàn. Ninh An đứng sau lưng bà, biểu tình phức tạp, lúc này y mới phát hiện, mẹ đã thay đổi rất nhiều, trong ấn tượng của y mẹ sao lại gầy yếu đến thế? Tóc tuy được chải gọn gàng nhưng vẫn có thể nhìn thấy nhiều chỗ bạc trắng. Dường như đã già đi hơn mười tuổi. Lúc ăn cơm, trên bàn đều là món Ninh An thích. Lục gắp thức ăn cho mẹ Ninh và ba Ninh "Mẹ nuôi, người làm những món này vừa lúc đều là món con thích." Mẹ Ninh cười nói "Phải không? Nếu con thích thì ăn nhiều một chút." Sau đó bà gắp đồ ăn vào một cái chén không bên cạnh mình, tiếp theo nói "Tiểu An nhà mẹ cũng rất thích, nó nói những món mẹ làm là ngon nhất." Ba Ninh để chén xuống, vươn tay đặt lên vai mẹ Ninh "Vợ à..." Mẹ Ninh miễn cưỡng cười cười "Em không sao, chỉ là...Nhớ Tiểu An, không biết vì sao hôm nay lại đặc biệt nhớ con..." Bà nhẹ nhàng xoa khóe mắt. Mắt ba Ninh hồng hồng không nói lời nào. Tay Lục cầm đũa cũng run nhẹ, hắn yên lặng ăn cơm, dù ăn vào cũng chẳng nếm ra mùi vị gì. Ninh An rất muốn bước qua nói với mẹ là con đang ở đây, đang đứng ở trước mặt mọi người, mẹ nhìn con đi. Nhưng y không làm được, y chỉ có thể bất lực đứng tại chỗ. Mẹ Ninh càng nghĩ càng thương tâm, ngơ ngẩn nhìn chằm chằm vị trí Ninh An hay ngồi. "Không biết Tiểu An thế nào rồi, có đầu thay chuyển thế hay không, anh xem Tiểu An của chúng ta tốt như vậy, lại còn ngoan ngoãn nữa, nhất định sẽ vào được một nhà tốt. Không phải giống như kiếp này, sinh ra ở trong bụng của em. Ngay cả một cơ thể khỏe mạnh cũng không thể cho con." Mẹ Ninh nói xong lại bật khóc "Tại sao lại làm con của em, tại sao lại là Tiểu An. Nó ngoan như vậy. Đều là do em sai, nếu không phải tại em thì con đã có được một cơ thể khỏe mạnh, có thể sống một cuộc sống bình thường như những người khác mà không phải ra đi ở tuổi còn trẻ thế này. Nó ưu tú như vậy, nhưng cuối cùng không phải là bị em hại hay sao, rốt cuộc em đã tạo nghiệt gì, làm cho ông trời phải đối xử với con em như vậy, nó vô tội, nó không làm sai chuyện gì, đều là do em. Tại sao lại không lấy mạng của em đi chứ?" Bà càng nói càng kích động, khóc không thành tiếng. Ba Ninh lấy tay che mặt, kiềm không được rơi nước mắt. "Mẹ nuôi, người đừng nói như vậy, người thương Ninh An bao nhiêu thì Ninh An cũng thương người bấy nhiêu. Cậu ấy nhất định sẽ không hy vọng người suy nghĩ như thế. Nếu để Ninh An nghe được, người nói xem cậu ấy sẽ buồn cỡ nào?" Lục đau lòng khuyên nhủ mẹ Ninh. Mẹ Ninh nhẹ nhàng run lên, suy sụp nói "Đúng vậy, tuy rằng Tiểu An tính tình đạm mạc nhưng thật ra lại rất thiện lương. Nó nhất định không muốn nhìn thấy dáng vẻ tự trách này của mẹ. Nó là một đứa nhỏ tốt...Con cũng là một đứa nhỏ tốt, các con đều là những đứa nhỏ tốt." Gần 30 tuổi, bị gọi là đứa nhỏ tốt cũng không khiến cho Lục cảm thấy kỳ quái, ngược lại mắt hắn đỏ lên, bước qua nhẹ nhàng ôm lấy mẹ Ninh "Mẹ nuôi, sau này con sẽ thay Ninh An chăm sóc ba mẹ thật tốt, hai người cứ xem con là Ninh An đi, được không?" Mẹ Ninh dừng nước mắt, bà vươn tay xoa đầu Lục, tựa như vô số lần trước kia vuốt ve Ninh An, bà đã sớm phát hiện, Lục ngày càng giống Ninh An, rõ ràng trước kia là một người phóng khoáng hào sảng nhưng hiện tại biểu tình lại luôn nhàn nhạt. Tính tình, thói quen, động tác, cách ăn cũng ngày càng giống Ninh An. Mỗi lần nhìn Lục, tựa như đang nhìn thấy Ninh An. "Ninh An có người bạn như con, là phúc khí của nó." Ninh mẹ nhỏ giọng nói. "Có đươc ba mẹ nuôi tốt như vậy mới là phúc khí của con." Lục nở nụ cười, sau đó cầm đôi đũa đặt vào tay mẹ Ninh "Mẹ, ăn cơm đi. Người mà bị đói, con sẽ đau lòng." Mẹ Ninh gật đầu "Ăn cơm, anh à, ăn cơm đi." Bà vỗ nhẹ tay ba Ninh "Đừng làm khó dễ bọn nhỏ." "Ba, ăn cơm thôi." Lục nói với ba Ninh. Nghe một tiếng ba như thế, tâm của ba Ninh run lên, ông lau nước mắt, gật đầu lên tiếng "Đứa nhỏ này, con cũng ăn đi." Mấy người dừng cảm xúc, im lặng ăn xong bữa cơm này. Lục vẫn luôn cẩn thận quan tâm ba Ninh mẹ Ninh, thẳng cho đến khi bọn họ đều bị hắn chọc cười. Ninh An cảm kích nhìn Lục, y dường như nghe được tiếng lòng của Lục. Lục nói - Ninh An, tôi sẽ thay cậu chăm sóc thật tốt cho ba mẹ cậu, vì vậy cậu không cần lo lắng nữa. Còn chuyện này, rốt cuộc thì tôi cũng có thể gọi họ một tiếng ba mẹ, chỉ có điều là cậu đã không còn. [Tác giả Cảo Tiếu Tinh Nhân - Thể loại Đam Mỹ, Trọng Sinh, Khác ]Tên Trọng sinh chi bạo lực trấn giả Cảo Tiếu Tinh edit QT chương 100 + thành 8/2/2019 - 27/3/ loại hiện đại, trọng sinh, phụ tử niên thượng, trâu già gặm cỏ non, cường thủ hào... đoạt, cẩu huyết, 1 vs 1, HE...CP Tống Trấn x Tống Ngọc Trạch Ninh An.- - Bạo lực tra công ♧ Cấm dục mỹ tính chỉ đúng với nửa đầu câu chuyện.🌻🌻🌻Ninh An, sinh viên giỏi của đại học y, ôn tồn lễ độ, trời sinh tính cách lạnh khi chết trọng sinh trong thân xác của một đứa nhỏ bị ngược đãi đến tính tình âm trầm tự mặt với tên "tra phụ" thích dùng bạo lực động một chút là tay đấm chân đá cùng bị một đám đồng học trung nhị khi tỏ vẻ áp lực rất lớn. ╮╯_╰╭Lưu ý_ Truyện này tam quan bất Tuy văn án để vậy nhưng công không tra, thụ không Chủ yếu nói về mặt tình cảm, không nói về y học, có chút hắc Mời các bạn tiếp tục đọc! Tên gốc Trùng Sinh Chi Bạo QuânThể loại trọng sinh, ấm áp văn, chủ công, đế vương công x thần tử thụ, ấn áp, sinh vật chính Thẩm Cảnh Nghiêu x Trác Văn TĩnhPhối hợp diễnTiết Như Ngọc, Trác Luân, Trác NhiênTình trạng 83 chương chính văn + phiên ngoạiEditor Ngũ NgũBeta TIểu BạchTa đăng cơ mười bốn năm, sống một đời bạo quân, chuyên quyền xây dựng một nền chính trị bạo ngược, sưu cao thuế nặng, rời xa quân tử thân cận tiểu nhân. Cuối cùng phi tử ta yêu nhất tự tay rót cho ta chén rượu độc. Đầu của ta bị phản quân phơi nắng treo ở tường sinh một lần nữa, ta cảm thấy đời này sẽ không yêu bất cứ người nào nữa. Bất quá, ta sẽ đối xử tốt hơn với hoàng hậu Trác Văn Tĩnh – người mà ta cho tới bây giờ chưa nhìn thẳng một lần. Bởi vì chỉ có hắn ở lúc cuối cùng chưa từng vứt bỏ bình biên tập Tấn GiangThẩm Cảnh Nghiêu thực hiện chính sách tàn bạo mười bốn năm, xa rời quân tử thân cận tiểu quả lại bị chính sủng phi của mình tự tay dâng tặng rượu độc, đầu bị phản quân phơi nắng treo ở tường không nghĩ tới, người duy nhất không vứt bỏ hắn lại là nam hậu chốn lãnh cung – Trác Văn Tĩnh mà khi còn sống hắn cũng không nhìn Cảnh Nghiêu trọng sinh tại thời điểm đăng cơ được năm năm, hắn sẽ làm như thế nào để đối đãi với phi tử hắn từng sủng ái lại ở sau lưng toan tính phản bội hắn? Cùng với vị hoàng hậu mà hắn phụ bạc quá nhiều…Truyện thành công trong việc khắc họa nhân vật, một đế vương với chính sách tàn bạo chỉ còn sót lại một tia ý chí sau khi chết, đã thấy rõ bản tính chân thực của tất cả mọi khi trọng sinh thay đổi tác phong của trước kia, bắt đầu chỉnh đốn triều cương, thân cận quân tử, không gần tiểu lúc đó, mâu thuẫn với mẫu hậu, trong cung đình tranh đấu hiểm ác, trên triều đình ngươi lừa ta gạt đều được tác giả miêu tả với lập luận sắc tiết sinh bánh bao càng hấp dẫn ánh mắt mọi giữa khó khăn gian khổ, mọi người càng thêm chờ mong vị đế vương phải làm như thế nào để nắm giữ được trái tim của hoàng hậu, sẽ làm gì để bảo hộ người yêu của hắn cùng hài tử? Tên Trọng sinh chi bạo lực trấn áp. Tác giả Cảo Tiếu Tinh Nhân. Người edit Владислав. Nguồn QT wikidich. Số chương 100 + 2PN. Hoàn thành 8/2/2019 – 27/3/2020. Thể loại hiện đại, trọng sinh, phụ tử niên thượng, trâu già gặm cỏ non, cường thủ hào đoạt, cẩu huyết, 1 vs 1, HE… CP Tống Trấn x Tống Ngọc Trạch Ninh An. – – Bạo lực tra công ♧ Cấm dục mỹ thụ. Thuộc tính chỉ đúng với nửa đầu câu chuyện. 🌻🌻🌻 Ninh An, sinh viên giỏi của đại học y, ôn tồn lễ độ, trời sinh tính cách lạnh nhạt. Sau khi chết trọng sinh trong thân xác của một đứa nhỏ bị ngược đãi đến tính tình âm trầm tự bế. Đối mặt với tên “tra phụ” thích dùng bạo lực động một chút là tay đấm chân đá cùng bị một đám đồng học trung nhị khi dễ. Y tỏ vẻ áp lực rất lớn. ╮╯_╰╭ Lưu ý _ Truyện này tam quan bất chính. _ Tuy văn án để vậy nhưng công không tra, thụ không tiện. _ Chủ yếu nói về mặt tình cảm, không nói về y học, có chút hắc bang. -•- Từ bệnh viện đi ra thì sắc trời đã sẩm tối. Tống Ngọc Trạch ngồi trên ghế, hơi nghiêng thân mình để thắt dây an toàn, thời điểm Tống Trấn vào ngồi tựa hồ không khí trong xe có chút không đủ dùng. Hai người cách nhau rất gần, đến nỗi y có thể ngửi được hương vị nam tính quen thuộc trên người Tống Trấn. Y có hơi không được tự nhiên mà mở cửa sổ. Một tay Tống Trấn ấn vô lăng, một tay khác tùy ý để ở trên lưng ghế phụ, khi cho xe ôm cua đồng thời tầm mắt cũng chuyển theo nhìn lướt qua một bên mặt của Tống Ngọc Trạch. Dù lúc nãy là vô tình nhưng mặc kệ thế nào tầm mắt của hắn đều không thể khống chế mà muốn hướng về Tống Ngọc Trạch. Gió của đêm hè thật ôn nhu, thổi vào cũng khiến người ta cảm thấy thoải mái. Tống Ngọc Trạch ít khi ra cửa vào buổi tối, y chống cằm nhìn cảnh phố phù hoa bên ngoài, trong lúc nhất thời thích ý không thôi, chẳng biết tại sao cả người cũng trở nên thả lỏng. Tóc y có chút dài, gió thổi qua khiến một đầu tóc đen như mực nhẹ nhàng phiêu dật khiến cho khuôn mặt luôn lạnh băng cũng nhu hòa. Đến khi hai người trở về phòng cho thuê, Tống Ngọc Trạch mới phát sầu. Bởi vì là phòng dành cho một người ở nên nơi đây cũng chỉ có một cái giường, hơn nữa sô pha lại không lớn, dù nằm cũng ngủ không ngon. Tống Trấn đã vào phòng tắm tắm rửa, Tống Ngọc Trạch nghe tiếng nước ào ào bên trong, có hơi không được tự nhiên mà đi đến ban công. Ban đêm ở thủ đô rất khó nhìn thấy sao nhưng bầu trời đêm nay lại có vài ngôi. Tống Ngọc Trạch ngẩng đầu nhìn chằm chằm mấy ngôi sao kia rồi bắt đầu phát ngốc. Đột nhiên, một chiếc khăn tắm ẩm ướt phủ lên đầu y. Tống Ngọc Trạch kéo khăn xuống quay đầu lại xem thì thấy Tống Trấn để trần nửa người trên đứng sau lưng y, tóc hắn có chút ẩm ướt. Cái khăn trong tay y rõ ràng là do vừa nãy hắn lau tóc xong rồi ném lại đây, bên tai Tống Ngọc Trạch đột nhiên nóng lên, y dời tầm mắt, ném khăn tắm trở về trên người Tống Trấn, đi vào phòng. Tống Ngọc Trạch cảm thấy không ổn, tuy rằng 3 năm không gặp nhưng lực ảnh hưởng của Tống Trấn đối với y chẳng giảm chút nào, thậm chí còn gia tăng rất nhiều. Tuy rằng Tống Trấn không làm chuyện gì quá phận với y, nhưng chỉ là đứng chung một chỗ với hắn cũng khiến y thập phần mất tự nhiên. Vẫn luôn cảm thấy trong lòng có chút nôn nóng. Vào phòng tắm, nhờ nước lạnh xối trên người mới có thể đem phần nôn nóng này áp xuống. Tống Ngọc Trạch chậm rãi tắm rửa xong, khi đi ra lại bị hình ảnh trước mắt làm cho ngẩn ngơ. Tống Trấn đang ngồi trên ban công hút thuốc, đôi chân dài rắn chắc tùy tiện mở rộng, một chân đạp lên ban công, từ trong bóng đêm nhìn lại dường như có thể thấy phía dưới khăn tắm hắn không mặc gì cả. Cơ bắp ở phần lưng cũng thập phần đẹp đẽ, như là một con báo tràn đầy lực lượng, dưới ánh trăng mang đến cho người ta một loại mỹ cảm. Hắn hút thuốc, như là cảm nhận được ánh mắt của Tống Ngọc Trạch, hắn hơi nheo mắt nhìn lại, Tống Ngọc Trạch đột nhiên thu hồi tầm mắt, bang một tiếng đóng cửa phòng lại. Ngã vào trên giường, Tống Ngọc Trạch dùng cánh tay ngăn trở tầm mắt, cảm thấy đầu óc của mình đại khái bị hỏng rồi. Bởi vì y cư nhiên cảm thấy Tống Trấn rất tuấn tú, rất gợi cảm. Y nhất định là không đúng chỗ nào. Được rồi, y thừa nhận Tống Trấn xác thật rất có mị lực nhưng hắn chính là một tên tội phạm cường gian lại cuồng bạo lực! Y đối với hắn hẳn là chỉ có chán ghét mới đúng. Nhưng khi gặp phiền phức y chỉ có thể tìm Tống Trấn giúp đỡ thì có tư cách gì ghét Tống Trấn? Trong đầu Tống Ngọc Trạch rối thành một đoàn như là bị bông chặn lại, thế nào cũng không nghĩ ra được manh mối gì. Y chẳng thể bỏ qua được việc trái tim không ngừng bãi công khi gặp lại Tống Trấn. Cũng chẳng thể bỏ qua được việc lúc trước y chán ghét Tống Trấn. Cho nên rốt cuộc y đã xảy ra chuyện gì? Quá kỳ quái. Y thật sự nghĩ không thông, liền ôm chăn nhắm mắt không thèm nghĩ. Chờ Tống Trấn mở cửa tiến vào, Tống Ngọc Trạch mới đột nhiên nhớ tới hôm nay hai người phải ngủ chung một giường, vừa rồi trong đầu loạn quá nên quên mất chuyện này. Tống Trấn đã đổi khăn tắm thành quần đùi rộng thùng thình, đi đến xốc chăn lên. Chiếc giường tựa hồ không kham nổi gánh nặng mà phát ra một tiếng kẽo kẹt, mặt nệm mềm mại cũng lún xuống một phần. Trái tim Tống Ngọc Trạch đột nhiên nảy lên vài cái, nghiêng người nhắm lại hai mắt cứng đờ, đưa lưng về phía Tống Trấn, yên lặng dịch đến mép giường. Tống Trấn một phen ngăn eo y lại, nhẹ giọng nói "Đừng nhúc nhích, sắp ngã xuống rồi." Tống Ngọc Trạch bất động, Tống Trấn thu hồi tay, không có động tác khác mà chỉ nghiêng thân mình đi giống như sắp phải ngủ. Tống Ngọc Trạch cảm thấy phần eo vừa bị Tống Trấn chạm qua còn lưu lại lực đạo của người nọ, hơn nữa vì giường tương đối nhỏ nên y có thể cảm nhận được thân thể Tống Trấn cách y rất gần đồng thời còn mang theo chút hơi gió lạnh lẽo ở ban công khi nãy. Rõ ràng trong phòng đã điều chỉnh đến độ ấm thích hợp nhưng y vẫn cảm thấy hơi nóng. Luôn ngủ một mình đột nhiên lại nhiều thêm một người khiến y có cảm giác thật kỳ lạ, hơn nữa người kia còn là Tống Trấn. Tống Ngọc Trạch cho rằng chính mình sẽ ngủ không được. Đại khái do tối hôm qua ở bệnh viện chiếu cố Thẩm Việt, y cũng chưa chợp mắt được giấc nào. Hoặc là, cảm giác an tâm khó có thể miêu tả. Kỳ thật trong lòng y vẫn có thể cảm nhận được Tống Trấn đã không còn tính toán làm chuyện gì khác đối với mình. Tống Trấn thay đổi rất nhiều, có lẽ đã không còn thích y. Ôm ý nghĩ như vậy, chung quy y không chống cự lại được cơn buồn ngủ, chẳng bao lâu đã ngủ say. Tống Trấn vẫn chưa hề ngủ, gần đến rạng sáng toàn bộ thành phố tựa hồ đều yên tĩnh. Chỉ nghe được tiếng hít thở nhàn nhạt của người bên cạnh. Hắn nhẹ nhàng nghiêng thân mình, đối diện với Tống Ngọc Trạch. Giường phát ra một tiếng vang rất nhỏ, Tống Ngọc Trạch đang nằm ngửa mà ngủ, theo hô hấp đều đều của y, lồng ngực trong chăn cũng nhẹ nhàng phập phồng. Tống Trấn nhìn chăm chú vào thụy nhan của Tống Ngọc Trạch nửa ngày, hắn đưa tay sờ tóc y, trong ánh mắt như là cất giấu rất nhiều lời muốn nói. Cuối cùng chỉ nhẹ giọng thủ thỉ một câu "Giống như đang nằm mơ." Rất muốn sờ mặt Tống Ngọc Trạch một chút, tay Tống Trấn dừng lại giữa không trung chậm chạp không dám động, cuối cùng vẫn thu trở về. Cánh tay cùng chăn chạm vào phát ra tiếng vang rất nhỏ như là một tiếng thở dài. Con ngươi của hắn trầm xuống, nhắm mắt lại. Cứ tưởng rằng thời điểm không thể nhìn thấy là khổ sở nhất, lại chẳng biết rằng khi gặp được cũng vất vả như thế. Đại khái giống như một người muốn cai nghiện khi đối mặt với ma túy, mỗi một tế bào trong cơ thể đều đang kêu gào rất muốn, nhưng lý trí lại nói cho chính mình rằng không thể nghĩ đến, không thể chạm vào. Bởi vì thích là làm càn, mà yêu, là kiềm chế. Có lẽ tối nay sẽ đặc biệt gian nan. Tống Ngọc Trạch mơ mơ hồ hồ thức dậy, y duỗi tay ra rồi mới ngây ngẩn cả người, trong tay chính là một mảnh lạnh lẽo. Tống Trấn đâu? Y ngồi dậy nhìn điện thoại, phát hiện chỉ mới hơn 5 giờ sáng. Y mở cửa phòng ngủ đi ra ngoài thì thấy Tống Trấn đang ngồi ở ban công hút thuốc, trên mặt đất đã có vài tàn thuốc. Mùa hè hừng đông sớm, từ phía xa mặt trời đã bắt đầu xuất hiện, trong không khí vẫn còn chút lạnh lẽo. Tống Ngọc Trạch đi qua, hỏi "Sao lại dậy sớm như thế?" Tống Trấn nhìn y một cái lại nhìn về phương xa, hắn rít một hơi thuốc, ngữ khí có chút lười biếng nói "Ngủ không được." Tống Ngọc Trạch đương nhiên sẽ không hỏi hắn vì sao lại ngủ không được, trong lòng ẩn ẩn đã đoán được, y có chút không được tự nhiên mà nhấp môi, nhìn thoáng qua tàn thuốc trên mặt đất "Ít hút thuốc lại đi." Tống Trấn nhìn y chằm chằm, nói "Quan tâm ta sao?" Đại khái cảm thấy câu hỏi này thật không thú vị, hắn cười một tiếng, thay đổi đề tài "Một hồi con phải đi học?" Tống Ngọc Trạch "Ừm, đến bệnh viện nhìn Thẩm Việt một chút rồi đi học." Tống Trấn "Ừ, ta đi ngủ." Nói xong hắn đứng dậy lướt qua Tống Ngọc Trạch đi vào phòng. Tống Ngọc Trạch xoay người nhìn bóng dáng của Tống Trấn, đột nhiên cảm thấy không khí buổi sáng có chút lạnh. Trong lòng không hiểu sao cảm thấy khó chịu. Y cũng chẳng biết chính mình muốn gì. Lúc này đây, một lần nữa đối mặt với Tống Trấn dường như hết thảy đều trở nên không giống nhau. Y đứng trên ban công ngẩn người một chút, chờ thái dương nhô lên mới hồi phục tinh thần. Tống Ngọc Trạch động thủ dọn dẹp ban công rồi mới đi làm đồ ăn sáng. Y mở cửa phòng, thấy Tống Trấn ngủ rồi cũng không kêu hắn rời giường ăn sáng nữa. Yên lặng đóng cửa lại, Tống Ngọc Trạch mang theo đồ ăn sáng đến bệnh viện. "Trấn gia, chuyện kia gần như đã giải quyết xong, bang Z vốn dĩ là một bang phái nhỏ, lão đại của bọn họ lại là bao cỏ, chỉ có đứa con trai lớn của gã là có chút bản lĩnh nhưng đáng tiếc không được trọng dụng. Bang Z phụ thuộc vào bang X, lão đại bang X lại muốn lên tiếng, những người mà ngài nói đều đã bị xử lý, bất quá nếu ngài thật sự đuổi tận giết tuyệt thì lão đại bang X nói muốn tự mình bàn bạc cùng ngài." Trong phòng cho thuê của Tống Ngọc Trạch ngồi mấy người mặc tây trang đen. Người vừa nói chuyện mang một bộ kính, diện mạo văn nhã, trắng nõn sạch sẽ, không giống người trong hắc đạo nhưng thật sự hắn lại là trợ thủ đắc lực mới vừa được Tống Trấn đề bạt, đầu óc thông minh không nói, chủ yếu là làm việc rất tàn nhẫn, ở trong giới được xưng là Độc Xà không cắn người. Bởi vì người hắn theo dõi thường là chết rồi mới biết mình bị ai giết. Tống Trấn ừ một tiếng, không chút để ý mà búng khói thuốc "Vậy hẹn thời gian đi." Thạch Miểu nhíu mày, nói "Chúng ta tổng cộng mới đến hơn 100 người, nếu bọn họ..." Độc Xà cười lạnh một tiếng "Bọn họ chỉ đơn giản nhìn trúng chữ tiền, bang Trấn Ngọc của chúng ta không thiếu nhất chính là thứ đó. Nếu có tâm tư khác, hừ, ông ta cũng không phải là tên ngốc, chắc chắn sẽ tự biết lượng sức mình." Lời này là sự thật, thành phố Kỳ Dục là thành thị có nền kinh tế phát đạt nhất cả nước, nếu hai bang không liên quan mà lui tới với nhau thì cũng chỉ có thể là vì thuốc phiện, súng ống và tiền tài. Mấy năm nay, bang Trấn Ngọc phát triển rất lớn, gom tiền vô số, cơ hồ chiếm một nửa giang sơn hắc đạo ở thành phố Kỳ Dục, bang phái bình thường đều không thể vượt qua được bọn họ. Tống Trấn nhìn Độc Xà, nhàn nhạt nói "Mấy việc này đều là chuyện nhỏ, cậu chủ yếu phụ trách việc tập đoàn Trấn Ngọc đưa ra thị trường. Việc không liên quan, giao cho người khác làm." "Đã biết." Độc Xà cung kính đáp, rồi mới nói "Thời gian đã được định, tôi sẽ gọi điện thoại cho ngài." Nói xong rồi mới cùng mấy người kia đứng lên đi ra ngoài. Thạch Miểu nhìn căn phòng lần cuối, nhịn không được nói với Tống Trấn "Sao anh lại cho Tiểu Trạch ở một nơi như vậy, vài người cũng chứa không được." Tống Trấn nhẹ nhàng nhíu mày "Nó còn chưa biết chuyện của tao, ngày thường mày nói chuyện chú ý một chút." "À." Thạch Miểu lên tiếng, rồi mới chần chờ nói "Vì sao không để thằng bé biết?" Cơ hồ Tống Trấn có chút lãnh ngạnh trả lời "Không cần." Mặc kệ thế nào hắn cũng không hy vọng Tống Ngọc Trạch sẽ trộn lẫn vào trong vũng hắc ám này, Tống Ngọc Trạch chỉ cần làm một người bình thường là tốt rồi. Yên tĩnh sinh hoạt, bình phàm vui vẻ sống dưới ánh mặt trời. Tống Ngọc Trạch cùng hắn, không giống nhau.

trọng sinh chi bạo lực trấn áp